pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Giao dịch: Đánh mất tim của trùm xã hội đen


Phan_34

Chương 8: Những Lời Nói Của Yaelle

Phát hiện này của Yaelle khiến Thượng Quan Tuyền rất ngạc nhiên.

“Euryale?”

Cô thì thầm lặp lại cái tên đó, hình như là tiếng Hy Lạp, nhưng hiểu biết của Thượng Quan Tuyền về nền văn minh của Hy Lạp thì chẳng có mấy.

Yaelle nhìn dáng vẻ mờ mịt của Thượng Quan Tuyền, có lòng tốt giải thích: “Euryale là một trong ba nữ thần tóc rắn của thần thoại Hy Lạp, ngoài ra còn có Medusa và Stheno. Họ được người đời sau gọi là Gorgon, đều tượng trưng cho những ý nghĩa rất đặc biệt”.

“Nữ thần tóc rắn trong thần thoại Hy Lạp tôi chỉ biết Medusa, hóa ra còn có Euryale và Stheno nữa”.

Thượng Quan Tuyền đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hình xăm trên bả vai. Dù không nhìn nhưng thông qua đầu ngón tay cô cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác mạnh mẽ.

Yaelle gật đầu: “Tôi thấy hình xăm trên người cô lại càng có ý nghĩa cường điệu”.

“Ý nghĩa?”. Thượng Quan Tuyền khó hiểu hỏi lại.

“Đúng vậy, Medusa là hoàng hậu, tượng trưng cho quyền thế; Stheno biểu hiện cho năng lực; còn Euryale trên người cô trông về phía xa xa, rõ ràng là tượng trưng cho... hi vọng!”. Yaelle giải thích.

Thượng Quan Tuyền nghe xong lại càng thêm nghi hoặc. Sau đó cô hỏi: “Vậy ba hình xăm này có liên quan gì đến tổ chức?”

Yaelle cũng mờ mịt, cô không nghĩ ra điểm này.

“Tuy tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu chủ thượng đã chọn cô tức là vị trí của cô trong lòng ngài ấy là không hề nhỏ, tôi không hiểu tại sao cô lại cự tuyệt?”. Yaelle hỏi Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền cười khổ.

“Trước giờ tôi luôn cho rằng mình rất hiểu Niếp Ngân và tổ chức, nhưng hôm nay mới phát hiện ra bao nhiêu điều xa lạ. Với cái vị trí đầy quyền lực này, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đạt được cả”.

Yaelle nghe vậy, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào cô. Lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Kì thật cô có nghĩ tới hay không thì với chính bản thân mình cô cũng đều thấy xa lạ cả”.

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, lập tức hỏi lại: “Tại sao cô lại nói vậy?”

Yaelle mỉm cười, tay đặt lên vị trí trái tim: “Cô phải hỏi lòng mình, xem tại sao lại không muốn ngồi lên vị trí đó”.

“Tôi...”. Thượng Quan Tuyền muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Yaelle lắc đầu, nói một câu: “Thật ra, cô đã yêu Lãnh Thiên Dục, không phải sao?”

“Không, tôi không có...”. Thượng Quan Tuyền theo phản xạ có điều kiện vội vàng phủ nhận, ánh mắt cũng hiện rõ tia bối rối.

“Không cần phải vội phủ nhận như vậy, tôi chỉ giúp cô nhìn rõ tấm lòng của mình mà thôi”. Yaelle ngắt lời Thượng Quan Tuyền. Đây gọi là người trong cuộc thì u mê, phản ứng vừa rồi của Thượng Quan Tuyền đã là câu trả lời chính xác nhất rồi.

“Nếu không phải cô động lòng với anh ta thì dựa vào bản lĩnh của cô, dù có là người khó đối phó đến mấy cô cũng nghĩ ra cách đối phó, nhưng mỗi khi đối mặt với anh ta cô đều thất bại”.

“Đó là bởi vì... bởi vì Lãnh Thiên Dục thật sự rất khó đối phó”. Thượng Quan Tuyền lo lắng đáp trả.

“Đừng tự lừa mình nữa, Thượng Quan Tuyền, nếu không như vậy, tại sao cô không ngoan ngoãn tiếp nhận vị trí chủ thượng đã sắp xếp? Bởi vì cô biết một khi trở thành người đứng đầu tổ chức BABY-M thì sẽ phải độc thân cả đời này, cô được phép yêu, nhưng... tuyệt đối không được kết hôn”. Yaelle nhìn Thượng Quan Tuyền, nói từng câu từng chữ.

“Đủ rồi, đừng nói nữa”.

Thượng Quan Tuyền lấy tay che hai tai lại, ra sức lắc đầu. Cô không muốn nghe Yaelle nói tiếp, tuy những lời cô ấy nói đều là sự thật.

Yaelle bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc lâu sau cô mới mở miệng nói: “Thượng Quan Tuyền, tôi với cô lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tuy không phải là bạn thân nhưng có thể nói là tương đối hiểu biết lẫn nhau. Năng lực của cô cao hơn hẳn các đặc công khác nhưng điểm yếu trí mạng của cô đó là cô có quá nhiều tình cảm, điều này khiến cô trở thành một người bình thường như bao người khác”.

Thượng Quan Tuyền không nói gì nữa, câu nói này của Yaelle như chiếc búa đập thẳng vào nội tâm cô. Thật ra thì làm sao cô có thể không biết bản thân còn bị ràng buộc về tình cảm nhiều đến mức nào chứ.

Khẽ thở dài một hơi, cô cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình. Thôi, không nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng trước mắt không phải là con chip này sao?

Theo như nội dung cuộc nói chuyện giữa Niếp Ngân và giáo phụ Nhân Cách của Mafia, khi bọn họ đoạt được con chip thì nhất định sẽ mượn nó để đả kích Lãnh Thiên Dục. Nhưng nếu Lãnh Thiên Dục lấy được con chip này thì Niếp Ngân cũng phải chịu đả kích trí mệnh...

Yaelle nhún vai: “Không cần phải cảm kích như vậy, tôi chỉ là trả lại ân tình của cô mà thôi”. Nói xong, cô nhấn mạnh ga, lái xe đi.

Thượng Quan Tuyền ngồi trên xe, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cô có thể yên ổn ở cùng một chỗ với Yaelle như thế này. Trước khi mỗi khi hai người gặp nhau, chỉ chưa đầy năm phút đồng hồ thì kiểu gì cũng sẽ có “chiến tranh” xảy ra.

Tình cảm của con người... thật kì diệu, không phải sao?

Mà tình cảm của cô với Niếp Ngân, với tổ chức, với cả... Lãnh Thiên Dục nữa, rốt cuộc là gì?

Chương 9: Giao Dịch

Bầu trời lúc này âm u đến đáng sợ, dường như đang chuẩn bị mưa, mây đen che kín bầu trời. Tại một nơi ở vùng ngoại ô, trong một nhà máy bỏ hoang, cây cối hai bên đường lắc lư trong gió.

Tuy sắc trời tối như vậy nhưng ai cũng biết, trời mới chỉ âm u mà thôi, muốn mưa... thì hơi khó!

Không bao lâu sau, một đoàn xe thương vụ chậm rãi dừng lại trước cổng nhà máy, cửa xe mở ra, sau đó khoảng hơn hai mươi người mặc quần áo đen đứng nghiêm trang ở hai bên. Hai người trong số đó chạy lại gần một chiếc xe, cung kính cúi người mở cửa xe ra.

“Lão đại, mời ngài!”

Lãnh Thiên Dục hơi cúi người, đưa chân bước ra ngoài xe. Bộ quần vest màu đen càng tôn lên dáng vẻ của hắn, tư thái đầy ngạo nghễ, lạnh lùng và tàn độc, khuôn mặt anh tuấn tĩnh lặng, sự mãnh liệt toát ra từ vầng trán khiến người khác không thể bỏ qua.

Màu đen là màu của sự nguy hiểm, nổi bật giữa nền trời đang u ám, nhưng từ con người hắn toát lên sự tự tin và khí thế, bộ quần áo màu đen trên người hắn lúc này lại càng thêm thâm thúy mà mạnh mẽ khiến người ta không thể rời ánh mắt.

“Phong...”. Lãnh Thiên Dục gọi.

“Lão đại”. Phong lập tức tiến lên, hơi cúi người xuống.

“Người tới chưa?”

“Rồi ạ, ông ta đã ở bên trong, nhưng…”. Phong hơi dừng lại.

Lãnh Thiên Dục thâm thúy nhếch mày, đôi mắt lạnh lùng liếc qua Phong rồi lại nhìn về phía xa xa.

“Nhưng gì?”

Phong hơi ngẩng đầu, nói: “Người kia muốn một mình ngài vào giao dịch, muốn đảm bảo sự an toàn của ông ta”.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục khẽ cong lên: “Hôm nay, tôi chỉ gặp một người”.

Nói xong, hắn duỗi tay ra…

Phong lập tức hiểu ý, vỗ tay hai phát. Ngay sau đó, một người từ phía sau đưa một chiếc vali đen lên.

“Lão đại, đã chuẩn bị cả rồi”. Phong đưa vali cho Lãnh Thiên Dục, cung kính nói.

Lãnh Thiên Dục nhìn vali, gật đầu sau đó một mình đi về phía trước.

“Lão đại”. Phong gọi.

“Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được tự ý hành động”.

“Vâng”.

Cánh cổng sắt đã bị gỉ từ từ mở ra, bên trong đậm mùi dầu mỡ của máy móc.

Lãnh Thiên Dục bước vào, cổng chầm chậm đóng lại.

Hắn bình tĩnh nhìn tình hình xung quanh, thấy nơi này rát lớn, ước chừng khoảng ba tầng, bên trong đều là những máy móc dụng cụ đã bị bỏ đi, còn có cả cầu thang xoay tròn cũ nát. Nơi này hẳn là đã bị vứt bỏ đã lâu, hoang tàn vắng vẻ.

Lãnh Thiên Dục không sốt ruột tìm em trai của thượng sư mà chỉ lạnh lùng đứng đó, hết sức nhẫn nại.

Quả nhiên, không bao lâu sau, tại cầu thang xoay tròn truyền đến tiếng bước chân, Nghe thì có thể thấy người này cực kì cẩn thận nhưng vẫn mang theo tia khiếp sợ.

“Xuất hiện đi, không phải ông muốn giao dịch với tôi sao?”. Lãnh Thiên Dục nói, vẻ mặt toát lên sự không kiên nhẫn và khinh thường.

Rốt cuộc em trai của thượng sư cũng đã xuất hiện, diện mạo cực kì bỉ ổi, ông ta lấm la lấm lét nhìn Lãnh Thiên Dục. Sau đó lập tức tươi cười, tuy nhiên nụ cười này còn khó coi hơn là khóc.

“Ngài lão đại quả nhiên là giữ lời”.

Thấy xung quanh an toàn, ông ta mới nghênh ngang đi ra, giọng nói xun xoe khó nghe.

“Đồ đâu?”. Lãnh Thiên Dục chẳng muốn dông dài nhiều, trực tiếp hỏi.

Người vì lợi ích mà có thể giết hại anh trai mình khiến Lãnh Thiên Dục rất khinh thường.

Trong mắt của em trai thượng sư toát ra sự tham lam, nhưng vẫn cực kì cẩn thận. Ông ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lãnh Thiên Dục mà hỏi lại: “Tôi muốn nhìn thấy tiền trước”.

Ông ta biết người đàn ông đứng trước mặt mình vô cùng hiểm ác, đứng đầu Mafia, một tay che trời. Cò kè mặc cả với người như vậy là tự tìm đường chết, nhưng ông ta không sợ, vì trong tay ông ta có thứ Lãnh Thiên Dục muốn.

Lãnh Thiên Dục thấy ông ta hỏi vậy, đôi mắt chim ưng nheo lại đầy nguy hiểm, trong mắt toát ra sự mạnh mẽ tàn độc khiến em trai thượng sư không rét mà run.

Dù ông ta đang run rẩy cả người, cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng lan tràn khắp toàn thấn nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng, nhìn Lãnh Thiên Dục, mạnh mẽ nói một câu: “Không đồng ý sao? Đường đường là lão đại thì không nên lật lọng chứ…”

Bốp!

Ông ta còn chưa nói xong, Lãnh Thiên Dục đã quăng chiếc vali trong tay xuống đất.

“Đây là của ông, đưa đồ cho tôi”.

Thanh âm của Lãnh Thiên Dục đã trở nên cực kì mất kiên nhẫn, nếu không phải do bắt buộc thì hắn nhất định đã rút súng ra giải quyết từ lâu rồi.

Nhưng… dù sao đây cũng là nguyện vọng của cha, hắn không muốn lại sinh ra chuyện phiền phức gì.

Em trai của thượng sư vừa thấy chiếc vali, đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng để phòng ngừa hậu họa, ông ta bí quá hóa liều.

“Tôi muốn lão đại tự mở nó ra. Đừng trách tôi, ngài lão đại ạ, dù sao bên ngoài đều là người của ngài, tôi không muốn bỏ mạng sớm như vậy”. Ông ta lấy ra một khẩu súng, nhắm thẳng về phía Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục cong môi cười đầy lạnh lẽo, nhưng đáy mắt toát ra sự sắc bén như lưỡi dao khiến người ta không dám động vào. Hắn chậm rãi tiến lên, mỗi bước tiến của hắn là từng ấy bước lùi của em trai thượng sư, ông ta như con thú bị thương đang run rẩy.

“Lá gan của ông… so với anh trai mình thì cũng không nhỏ chút nào”. Giọng điệu rét lạnh đầy khinh thường và trào phúng của Lãnh Thiên Dục vang lên.

Nói xong, hắn cầm vali lên, mở ra…

Từng xấp từng xấp đô la được xếp ngay ngắn trong vali, tản ra sự mê hoặc của đồng tiền.

“Thấy chưa?”. Lãnh Thiên Dục lấy một xấp tiền ra rồi nói.

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi”. Em trai thượng sư tươi cười, nhìn thấy xấp tiền mà thèm muốn nhỏ rãi, nhiều tiền như vậy thì sống đến mấy đời cũng chả hết.

Lãnh Thiên Dục khinh thường nhìn bộ dạng tham lam của ông ta, bóng dáng cao lớn đột ngột tiến lại gần, không để ý đến khẩu súng đang chĩa về phía mình…

“Con chip!”. Hắn duỗi tay ra, lạnh nhạt nói.

Em trai thượng sư rùng mình một cái, tay cũng run run…

“Con chip tôi sẽ giao cho ngài, nhưng mà… ngài bảo đảm an toàn cho tôi như thế nào?”

“Hừ”.

Đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Thiên Dục đột nhiên như phủ đầy mây đen, sau đó hắn nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy sắc bén…

“Nếu tôi muốn giết ông thì căn bản là ông chẳng có cơ hội đứng trước mặt tôi đâu”.

“Nhưng… bên ngoài toàn là người của ngài…”

“Nói nhảm ít thôi, giết ông lại làm bẩn tay tôi. Yên tâm đi, cái mạng của ông tôi chẳng có hứng thú”. Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo cắt ngang lời ông ta.

“Được, được, ngài lão đại đã nói vậy thì tôi yên tâm”. Mặt mày em trai thượng sư hớn hở, vừa dứt lời, ông tay cho tay vào tui lấy rồi một cái hộp rất đẹp…

Chiếc hộp từ từ được mở ra, con chip cực kì bé hiện ra trước mắt Lãnh Thiên Dục.

“Tôi nghĩ con chip này đối với ngài lão đại là quá quen thuộc rồi, là thật hay giả chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy được”. Ông ta nói.

Lãnh Thiên Dục chỉ cần nhìn qua cũng biết con chip này nhất định là thật, đây đúng là tâm huyết bao năm của cha hắn.

Em trai thượng sư cẩn thận đóng nắp hộp lại, đưa cho Lãnh Thiên Dục…

“Nếu ngài lão đại nói lời giữ lời vậy thì tôi giao con chip… A…”

Ông ta còn chưa nói hết, vẻ mặt vốn cười đầy bỉ ổn bỗng thay đổi. Từ trán ông ta chảy ra một dòng máu đỏ, theo vạt áo chảy dần xuống. Ngay sau đó, ông ta ngã xuống đất.

Sự việc trong nháy mắt đã đột nhiên thay đổi…

Trong mắt Lãnh Thiên Dục hiện lên tia kinh ngạc, rõ ràng là người này đã sử dụng súng giảm thanh, một phát bắn trí mạng. Hắn không nghĩ nhiều nữa, lập tức muốn tiến lên cướp con chip trong tay em trai thượng sư, nhưng…

Vút! Ngay lúc Lãnh Thiên Dục vừa định cúi người xuống thì một con dao sắc bén đột nhiên phi thẳng về phía hắn.

Lãnh Thiên Dục vội xoay người tránh được, khi hắn thấy con dao này hướng đến con chip liền vội vã xông lên…

Bàn tay to nắm chặt lấy con dao…

Con dao đang được phi đến với một lực rất mạnh đột nhiên bị chặn đứng phát ra tiếng “Phập”.

“Niếp Ngân, rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau rồi”.

Lãnh Thiên Dục chậm rãi nghiêng nghiêng người, bên môi cong lên nụ cười lạnh lẽo nhưng đáy mắt đầy sắc bén khiến người ta không rét mà run…

“Ầm ầm…”. Bầu trời vang lên tiếng sấm rền, từng tiếng từng tiếng như đâm thẳng vào lòng người.

Tầm mắt lại càng trở nên u ám, rõ ràng là ban ngày nhưng những đám mây đen che kín bầu trời khiến cảnh vật như bị mơ hồ đi.

Nhưng…

Lãnh Thiên Dục vĩnh viễn không quên được khuôn mặt của Niếp Ngân.

Mà Niếp Ngân, cũng vĩnh viễn không quên đôi mắt chim ưng lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục.

Niếp Ngân mặc bộ đồ đen đứng khoanh tay, mày kiếm, mắt áng, khí chất tinh anh, tuy đối mặt với Lãnh Thiên Dục lạnh lùng nhưng hắn ta vẫn toát lên vẻ tao nhã của vương tử và sự bình tĩnh.

Đôi mắt tối đen sâu không thấy đáy như một hồ nước tĩnh lặng đối mặt với đôi mắt đen sắc bén của Niếp Ngân đầy kiêu ngạo và chín chắn, thật không gì sánh nổi.

Hai người đàn ông, một lạnh lẽo lạnh nhạt, một chín chắn ôn nhã.

Hai người đàn ông cực kì xuất sắc đứng ở cùng một nơi tạo nên cảm giác kích thích thị giác. Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân chỉ đứng đó nhìn nhau, đôi mắt đánh giá đối phương…

Tính cách khác biệt, diện mạo cũng chẳng giống nhau…

Nhưng lại chung một mục đích…

“Muốn con chip sao? Để xem anh có bản lĩnh đó không”. Lãnh Thiên Dục bỏ con dao ra, giơ chiếc hộp nhỏ trong tay ra, lạnh lẽo tuyên chiến với Niếp Ngân.

Niếp Ngân không vội ra tay, bên môi cong lên nụ cười đầy trào phúng, nói từng câu từng chữ: “Tôi có bản lĩnh không chính anh là người rõ ràng hơn cả, đừng quên, năm đó cha mẹ anh là do tôi bắt đi”.

Trên mặt Lãnh Thiên Dục đột nhiên biến hóa, từng hình ảnh trong mùa thu mười năm về trước như hiện lên ngay trước mắt hắn, bàn tay to đột nhiên nắm chặt lại…

“Niếp Ngân, xem ra món nợ này hôm nay chúng ta phải tính toán một chút rồi…”

Niếp Ngân lạnh lùng cười: “Mười năm nay những người đáng chết cũng đã bị giết cả rồi, anh hẳn là phải rất kiên nhẫn đi khắp thế giới để tìm tôi. Được, nếu hôm nay tôi đã đến đây thì cũng tiện tay đưa anh đi gặp cha mẹ luôn”.

“Lá gan cũng to đấy! Được, vậy hôm nay tôi cũng muốn thỉnh giáo ngài chủ thượng đã huấn luyện Tuyền từ nhỏ xem rốt cuộc bản lĩnh đến đâu”. Lãnh Thiên Dục cố ý nói ra tên Thượng Quan Tuyền.

Ai ngờ…

Ngay khi cái tên đó được bật ra từ miệng Lãnh Thiên Dục, sắc mặt Niếp Ngân đột nhiên thay đổi…

“Tuyền?”

Thanh âm của hắn ta đột nhiên trở nên rét lạnh: “Là người đàn ông đã tàn nhẫn cướp đoạt đêm đầu tiên của cô ấy, anh có tư cách gì gọi cô ấy như vậy?”

Cảm giác lạnh như băng dần ngưng tụ trong mắt Lãnh Thiên Dục…

“Cô ấy là người của tôi, xưng hô thế nào là việc của tôi”.

Một câu nói lạnh lùng mà bá đạo vang lên, giống như là đang tuyên bố một sự thật!

“Người của anh? À… quên nói cho anh biết, Thượng Quan Tuyền sắp trở thành người đứng đầu của tổ chức BABY-M rồi, người của anh… chỉ có thể trung thành cả đời này với một mình tôi”.

“Cái gì?”. Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đột nhiên trở nên sắc lạnh. Khốn nạn thật!

Chương 10: Tranh Đấu

Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng và sặc mùi nguy hiểm. Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục rút ra một khẩu súng…

Pằng!

Viên đạn xé gió bay thẳng về phía Niếp Ngân. Niếp Ngân nhanh chóng xoay người tránh viên đạn, sau đó núp sau mấy chiếc máy móc cũ đã gỉ sét để tấn công.

Hắn cũng nhanh chóng rút súng ra nhắm vào Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Dục lắc người trốn sau một chiếc máy khác, sau đó chạy về phía cầu thang xoáy bằng tốc độ nhanh nhất….

Pằng, pằng, pằng… Súng của Niếp Ngân chẳng phải khẩu súng bình thường mà là loại súng đã được cải tiến, cực kì nhẹ nhưng lực bắn thì siêu mạnh, từng phát đạn bay thẳng tắp về phía Lãnh Thiên Dục.

Lợi dụng các loại máy móc ngổn ngang để né mình, Lãnh Thiên Dục nhanh chóng lách người tránh làn đạn đang bay tới rồi cũng nhanh chóng chĩa súng bắn vào Niếp Ngân.

Niếp Ngân không né tránh chút nào, chỉ chuyển vị trí khẩu súng…

Một tiếng “Bùm” vang lên, sau đó một chiếc thùng sắt đột nhiên nổ tung lên.

Lợi dụng cơ hội này, Lãnh Thiên Dục dẫm chân lên một chiếc máy, nhảy lên, nhằm thẳng về phía Niếp Ngân đang đứng, chân phải đạp mạnh xuống, thân thể to lớn mạnh mẽ xông lên, tay trái cầm súng mạnh mẽ xoay lại, hướng người về phía Niếp Ngân, lực vừa mạnh lại vừa nhanh.

Niếp Ngân lập tức nghiêng đầu, sau đó bàn tay cầm súng vung lên, khẩu súng bị văng ra tận xa.

Hắn né tránh đòn tấn công của Lãnh Thiên Dục, rồi nhanh chóng xoay người lại, chân trái trụ vững, phần hông và vai hơi nghiêng về bên phải, khuỷu tay trái vung lên đánh về phía Lãnh Thiên Dục đang xông tới.

Tiếng đánh nhau bên trong khiến những người ở bên ngoài cảnh giác, có mấy người không kìm chế được, chạy đến gần Phong…

“Chấp pháp Phong, hình như bên trong có tiếng đánh nhau!”

Phong đứng khoanh tay, bộ quần áo màu đen trên người cũng lạnh lùng y như vẻ mặt của anh ta lúc này, đôi mắt hiện lên những tia sáng khiến người ta không thể khinh thường.

Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc cổng lớn, bộ dạng đăm chiêu.

“Thưa…”. Một thuộc hạ không kiên nhẫn lại lên tiếng.

“Tôi nghe thấy rồi”. Phong không kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta.

“Ngài xem chúng ta có nên xông vào không?”. Các thuộc hạ khác cũng không kìm nén được nữa, nhao nhao cả lên, đồng thời rút súng bên người ra, chỉ chờ Phong ra lệnh là lập tức xông vào hỗ trợ.

“Chẳng lẽ mấy anh quên lời lão đại nói rồi sao? Không có mệnh lệnh của ngài ấy thì không kẻ nào được phép hành động thiếu suy nghĩ”. Phong nổi giận, gầm lên một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua từng gương mặt đang nóng lòng của các thuộc hạ.

“Nhưng, bên trong…”. Một thuộc hạ chau mày nói.

“Câm miệng! Tôi tự biết!”. Thanh âm của Phong cực kì lạnh nhạt.

Tất cả các thuộc hạ câm như hến, chuẩn bị tản đi.

Nhưng, đúng lúc này…

Pằng, pằng, pằng…

Một tràng súng mãnh liệt đột nhiên vang lên, mọi người cả kinh, lập tức núp phía sau xe, có mấy người không tránh kịp bị trúng đạn đã ngã xuống.

Bốn phía vang lên tiếng súng bắn rợp trời, thuộc hạ của Lãnh Thiên Dục lập tức chuẩn bị tinh thần đáp trả. Bên ngoài, hai phe quyết sống mái với nhau. Còn bên trong, Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng đang kịch liệt đọ sức.

Bầu không khí càng ngày càng nặng nề khiến người ta không rét mà run, từng cơn gió thổi qua lại càng khiến cho nơi này thêm hoang vu lạnh lẽo.

Hai người đàn ông ở bên trong không khó để nghe thấy tiếng bắn nhau kịch liệt ở bên ngoài…

“Niếp Ngân, những người bên ngoài là do anh đưa đến để tăng thêm dũng khí cho mình sao?”

Đôi mắt Lãnh Thiên Dục đã sớm tràn đầy sự lạnh lẽo và u ám, nhất là khi nghe được tiếng súng bên ngoài, khóe môi cương nghị khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.

Niếp Ngân giơ chân phải lên, người hơi nghiêng đi tránh được một chiêu tàn độc của Lãnh Thiên Dục. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Lãnh Thiên Dục, muốn đối phó với anh đâu chỉ có mình tôi, xem ra hôm nay không chỉ có tôi muốn tới xem náo nhiệt, hóa ra còn có người nóng vội hơn cả tôi, muốn nhanh chóng diệt trừ anh”.

“Tôi thì lại muốn xem rốt cuộc các người có mục đích gì đấy!”

Từ trước đến nay Lãnh Thiên Dục đâu phải là người dễ bị uy hiếp, những tình huống suốt mười năm nay hắn đã trải qua, người bình thường chẳng thể chịu đựng nổi, chuyện sống hay chết hắn chẳng để ý nhiều nữa.

Hắn vừa dứt lời, cả người nhanh chóng vọt lên trước, hơi nghiêng về bên trái, chân phải quét về phía Niếp Ngân, sau đó tung một chiêu…

Niếp Ngân nhanh chóng lách người, tay trái giơ lên ngăn lại một quyền mạnh mẽ kia, chân trước đạp mạnh xuống đất, mượn lực để chống đỡ thân thể. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, hắn đem trọng tâm cơ thể dồn về phía sau, lui mấy bước rồi nhanh chóng nhảy lên, phản kích Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục giơ tay lên đập vào cổ tay Niếp Ngân, dùng lực ngăn cản lực của Niếp Ngân…

Vì cả hai người từ nhỏ đã trải qua những huấn luyện nghiêm khắc nên dù có tranh đấu quyết liệt cũng không phân được thắng thua. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người vẫn đấu với nhau như vậy, không ai có lợi thế hơn cả, mà bên ngoài vẫn vang lên tiếng súng ngày càng kịch liệt.

Đang giao đấu với nhau, cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân đồng thời nhặt khẩu súng dưới đất lên, bóp cò…

Pằng! Âm thanh lạnh lẽo vang lên, hai viên đạn nhằm thẳng về phía đối phương.

Kỹ thuật bắn súng của cả hai người đều cực kì chuẩn xác, đều nhắm thẳng vào những vị trí trí mạng của người kia. Hai viên đạn này được bắn ra lại va chạm vào nhau trong không trung… khiến chúng bị lệch hướng bay…

Niếp Ngân nhanh chóng xoay người tránh viên đạn, Lãnh Thiên Dục cũng linh hoạt lắc người thoát khỏi, viên đạn kia bay thẳng vào một cái ống phía sau Lãnh Thiên Dục…

Xì…! Một âm thanh rất nhỏ vang lên trong không khí.

Thì ra Niếp Ngân đã bắn trúng vào ống dẫn khí than, tuy nhà máy đã bị bỏ hoang nhưng rõ ràng là người ta đã hoàn toàn quên cái ống dẫn khí than này rồi, giờ nó lại đang phát huy giá trị của bản thân nó.

Ống dẫn bị vỡ, khí than thoát ra ngoài, hai người đàn ông vốn đang tranh đấu lại chẳng hề hay biết.

Nguy hiểm đang dần bủa vây lấy hai người, may mà viên đạn kia không làm thủng lỗ quá lớn, nếu không nhất định sẽ khiến nơi này nổ tung mất.

Từng làn khói bắt đầu xuất hiện lờ mờ trong bầu không khí, nhưng do nơi này quá lớn nên trước mắt hai người không cảm nhận được gì, nhưng…

Thời gian càng trôi đi, khí than phun ra ngày càng nhiều, dần dần tràn ngập khắp mọi nơi.

Trên trán Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, hô hấp dần rối loạn…

Một là vì thời gian hai người đấu với nhau quá dài, hai là hai người đã bắt đầu hít vào một lượng khí than không nhỏ…

Chết tiệt! Lãnh Thiên Dục khẽ rủa thầm một tiếng, rõ ràng là hắn đã cảm nhận được sự khác thường trong không khí.

Vì diện tích quá lớn nên bây giờ hai người bọn họ mới có phản ứng.

“Ông trời quả thật là có lòng thương đối với hai kẻ oan gia chúng ta, theo tình hình lúc này thì chúng ta có vẻ sẽ chết cùng nhau đấy”. Niếp Ngân cười lạnh, hô hấp của hắn cũng bắt đầu trở nên dồn dập, dần xuất hiện cảm giác chóng mặt.

Lãnh Thiên Dục cũng chẳng khá hơn là bao, hắn cảm thấy hít thở ngày càng khó khăn, muốn tấn công nhưng chẳng còn mấy sức lực, thân thể to lớn hơi dựa vào máy móc lạnh lẽo bên cạnh.

Chiếc hộp gỗ đựng con chip rơi xuống, Lãnh Thiên Dục nhìn thấy mà Niếp Ngân cũng biết, hai người cố nén cảm giác choáng váng, cố động đậy thân thể để lấy lại con chip…

Nhưng khí than trong không khí ngày càng dày đặc, khi hai người cùng cố gắng cúi xuống lấy con chip thì rốt cuộc cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân không thể chống cự nổi nữa…

Hai thân thể to lớn lảo đảo…

“Ưm…”

Niếp Ngân vùng vẫy tay chân, nhưng khi hắn càng giãy giụa thì lượng khí than hít vào lại càng nhiều, tầm mắt của hắn bắt đầu mờ nhòa, ý thức càng ngày càng mơ hồ…

“Vô dụng thôi, anh… vùng vẫy như vậy thì cũng là sớm đưa tiễn bản thân…”.

Lãnh Thiên Dục cũng bắt đầu mơ hồ, tuy nhiên ý chí của hắn lại cực kì kiên cường…

Khi hai người sắp mất đi ý thức thì chợt thấy trong không khí mờ mờ ảo ảo xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh. Hai người cố mở to mắt ra xem là ai nhưng chẳng còn chút sức lực nào.

Người tới là Thượng Quan Tuyền, cô chậm rãi bước lên phía trước, khi nhìn rõ hai người đàn ông, trên mặt lộ ra sự đau lòng…

Chiếc hộp gỗ tinh xảo ở ngay dưới chân cô, cô không do dự cầm lên cất đi.

Địa điểm giao dịch lần này quá quen thuộc với cô nên cô biết có cửa sau, vậy nên mới có thể tự nhiên đi vào như vậy. Nhưng không ngờ sau khi vào cô mới phát hiện ra hai người đánh nhau đã khiến ống dẫn khí than bị vỡ.

“Chủ thượng…”.

Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Ngân, lắc lắc thân thể hắn rồi lại lập tức đưa mắt sang Lãnh Thiên Dục ở bên kia.

“Này, Lãnh Thiên Dục, tỉnh lại đi”. Thượng Quan Tuyền vội chạy tới, dùng sức đẩy đẩy người Lãnh Thiên Dục.

Không biết vì sao nhưng khi cô thấy Lãnh Thiên Dục đang dần mất đi ý thức, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.

Nhìn tình trạng của hai người, Thượng Quan Tuyền biết nếu lúc này không đưa bọn họ ra ngoài thì tính mạng của họ sẽ gặp nguy hiểm. Thật đúng là…

Thượng Quan Tuyền không khó để nghe thấy tiếng đánh nhau và đạn bắn ở bên ngoài. Cô chẳng nghĩ nhiều nữa, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc đối phương là ai, cô lập tức mở cửa sau ra, sau đó lao vào đưa Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân ra ngoài…

Rốt cuộc cũng đưa được hai người ra ngoài, cô hít thở hổn hển, cố gắng hấp thụ bầu không khí trong lành bên ngoài.

Hai người này thật đúng là…

Cô không ngờ mình lại khỏe như lực sĩ vậy, có thể khiêng hai người đàn ông cao lớn này ra ngoài.

Thượng Quan Tuyền vừa thở hổn hển vừa nhìn Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục đang nằm dưới đất. Mí mắt của hai người dần động đậy và mở ra, có thể thấy con ngươi đang dần chuyển động…

May quá, hai người vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ là thân thể vô lực không nhúc nhích được mà thôi, lúc này điều quan trọng là phải mau chóng đưa hai người đi chữa trị.

Thượng Quan Tuyền không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô vừa định hành động thì nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập. Cô cảnh giác đứng dậy…

“Lão đại…”.

Thanh âm của Phong từ xa vọng đến, giọng nói đầy lo lắng.

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lập tức đầy cảnh giác, đôi tay chậm rãi sờ lên khẩu súng lục trên người mình.

Quả nhiên ngay sau đó, Phong xuất hiện ở cửa. Khi anh ta thấy hai người nằm dưới đất ở cách đó không xa, đôi mắt thoáng sững sờ nhưng nhanh chóng được che đi, lập tức chạy tới…

“Lão đại…”

“Niếp Ngân?”

Khi Phong vừa chạy đến gần hai người, còn chưa kịp hành động gì đã cảm thấy hơi kì lạ…

Anh ta vừa định quay đầu lại thì đã bị một khẩu súng chặn ở sau gáy!

“Khôn ngoan thì không nên cử động”. Thượng Quan Tuyền bình tĩnh nói với Phong.

“Thì ra là cô”. Phong không cần xoay người cũng nghe ra giọng nói của cô: “Cô muốn thế nào?”

“Rất đơn giản, tôi chỉ muốn đưa Niếp Ngân rời khỏi nơi này”. Thượng Quan Tuyền nói.

Phong lạnh lùng cười, dường như đang nghe được chuyện rất nực cười.

“Nơi này đều có người của chúng tôi, cô cho rằng hôm nay có thể thoát được sao?”

“Anh lo quá nhiều rồi, trước tiên hãy quan tâm đến cái đầu của anh đi đã”. Đôi mắt trong trẻo của Thượng Quan Tuyền hiện lên tia tàn độc.

Ngay lúc Phong định mở miệng nói gì thì lại có từng đợt âm thanh ồn ào truyền đến. Ngay sau đó, hai người mặc áo đen, máu me be bét cả người chạy vào.

Khi họ nhìn thấy tình cảnh trước mặt, gương mặt đầy vẻ sững sờ…


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .